30/8/10

Chỉ là một câu chuyện rất nhỏ

1. Anh làm việc văn phòng theo giờ hành chính và luôn rời cơ quan vào lúc 18g hằng ngày. Lương anh 30 triệu đồng một tháng. Vợ anh là giáo viên một trường đại học. Chị dạy chính khóa buổi sáng và dạy thêm các trung tâm buổi tối. Lương chị cũng xấp xỉ mức ấy.
Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Hai con anh, một trai, một gái, đều học trường năng khiếu. Anh có một ngôi nhà 40m2, một trệt, một lầu ở trung tâm thành phố, cách cơ quan anh mấy bước chân nhưng cách trường con anh khoảng 4km.

Sinh hoạt gia đình anh những ngày làm việc trong tuần như sau:

Buổi sáng vợ anh dậy sớm nấu thức ăn. Ở nhà, con trai anh có nhiệm vụ đặt nồi cơm và ăn cơm trước. 11g45 từ cơ quan anh chạy đến trường đón con gái, làm tiếp một vòng nữa đưa con trai đi học xong anh mới về nhà ăn cơm. Thường anh ăn cơm một mình vì vợ anh thích dùng bữa trưa cùng đồng nghiệp ở căngtin. Khi vợ anh về nhà vừa đến giờ anh vào cơ quan. Có khi chị về trễ hơn. Xế chiều chị lại sửa soạn cho bố con anh bữa tối rồi mới đi dạy, tiện thể chở con gái đi học thêm. Bữa cơm gia đình anh hiếm khi có đầy đủ bốn người.

Anh còn một miếng đất 400m2 ở khu đô thị mới toàn nhà biệt thự, các ngôi trường quốc tế và công ty nước ngoài. Kế hoạch của anh là sẽ bán ngôi nhà trung tâm thành phố, đầu tư (tất nhiên là vay thêm ngân hàng) xây một ngôi nhà đúng quy hoạch, ở một phần, còn lại cho thuê. Tiền thuê nhà dự kiến không ít hơn 1 tỉ đồng một năm. Việc trả nợ ngân hàng hoàn toàn khả thi trong một thời gian ngắn.

Dự định này sẽ được thực hiện vào thời điểm các con anh vào đại học, không cần sự đưa đón của bố mẹ nữa.

2. Con đường rộng khoảng 10m, mỗi bên lề 4m, quanh năm ồn ào xe cộ. Trong nhiều nhánh rẽ trên đường có một con hẻm ở vị trí hơi khuất sau một ngôi nhà cùng một tán cây to. Hẻm rộng, ôtô ra vào thoải mái! Đầu hẻm, điểm tiếp xúc với con đường, có một nắp cống kích thước khoảng 1,5 x 1,5m, chiều cao 20cm, vuông thành, sắc cạnh với mặt đường. Chếch đấy một chút có một cửa tiệm nhỏ, bên cạnh cửa tiệm có một bức tường hơi nhô ra. Trước mặt bức tường, trên cùng một đường thẳng có thêm trụ đèn và bốt điện thoại cách nhau khoảng 1m.

Đó là con đường ngày nào anh cũng phải qua lại mấy lần trong công việc xe thồ đưa đón con cái.

3. Chiều muộn, anh có hơi sốt ruột vì việc cơ quan chưa kết thúc lại thêm con trai gọi qua điện thoại di động rằng hôm nay nó được ra sớm và đã chờ bố khá lâu (may mà con anh không đam mê điện tử, trong lúc chờ đợi như vậy quán net thường là nơi trú chân của bọn học trò).

Ra khỏi cổng cơ quan, anh phóng xe nhanh qua bên kia khi đèn xanh vừa sáng và lọt thỏm vào con đường ở thời điểm nhộn nhịp nhất. Sự nhộn nhạo được bồi thêm bởi tiếng nổ của hàng loạt máy phát điện mỗi cửa tiệm mỗi cái phục vụ kinh doanh, khi chỉ tiêu một cúp một có (điện) vào mùa khô lên đến cao điểm. Anh chạy hơi quá tốc độ cho phép, trong đầu bận rộn sắp xếp chuyện cơ quan, đứa con trai còn một lớp học thêm gần nhà. Tối nay gia đình anh sẽ đông đủ vào lúc 22g. Có thể anh sẽ ăn tối trễ hơn một chút so với mọi ngày.

Từ phía sau, một chiếc taxi đột ngột qua mặt anh, cúp ngay vào con hẻm không một tín hiệu. Anh nhác thấy nó qua kính chiếu hậu thì vừa lúc xe anh tung rầm vào cản trước chiếc taxi. Loạng choạng, anh giữ vững tay lái phóng nhanh lên hè, băng qua nắp cống vuông thành sắc cạnh với lòng đường. Trước mặt anh bức tường sừng sững. Trụ điện và bốt điện thoại nằm trên cùng một đường thẳng cũng sừng sững.

Mọi thứ nhanh như điện! Đánh tay lái chệch khỏi bức tường anh chắc chắn sẽ va vào cột điện tan xương nát thịt, nếu không cũng tông vào bốt điện thoại vỡ mặt là cái chắc. Trong tích tắc anh nghĩ đến con trai đang chờ anh trước cổng trường. Giờ này vợ anh đang đứng lớp, chị luôn tắt điện thoại khi vào bài giảng. Đứa con trai sẽ chờ mãi...

Đến khi chiếc xe lọt vào khoảng trống giữa trụ điện và bốt điện thoại và quay ngoặt đầu lại cùng một tiếng rít ớn lạnh anh vẫn còn ngơ ngác. Bằng chứng để lại là một vệt đen dài của bánh xe in trên những viên gạch con sâu do động tác thắng gấp. Có ai đánh tay lái giúp anh trong khoảnh khắc sinh tử này?

Tay tài xế taxi mở cửa xe bước xuống nhìn anh trân trối (chắc trong đầu hắn anh chỉ còn là một đống thịt xương nát vụn cùng chiếc xe tơi tả?). Anh nhìn tay tài xế rồi nhìn lại nắp cống. 20cm vuông thành sắc cạnh. Cuộc đua vượt chướng ngại vật về đích an toàn!

Tuy nhiên, toàn thân anh ê ẩm, từ xương cụt đau thốn đến tận đốt sống cổ cuối cùng. Đầu anh ong ong. Xung quanh anh tiếng người lao nhao, xíu nữa là chết, trời ơi thiệt là may mắn, kinh khủng quá, cứ tưởng không rầm vào bức tường thì cũng nát đầu bởi trụ điện hay bốt điện thoại...

Đám đông ồn ào một chút rồi tản nhanh, người nào việc nấy. Người ta vốn dễ quên, mà thành phố này mỗi ngày biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Chỉ là một câu chuyện rất nhỏ làm quà cho chầu cà phê buổi sáng, có khi chẳng ai buồn kể. Anh nặng nhọc dắt xe xuống lòng đường, hòa vào dòng chảy ngược xuôi. Anh bỗng thấy mọi thứ quanh mình đều rất xa lạ. Cảm giác trống rỗng xâm chiếm. Có ý nghĩa gì đâu, con cái, trường năng khiếu, sự nghiệp, ngôi nhà, miếng đất, lương tháng... Nếu mọi thứ chấm hết vào lúc này?

Anh chạy xe thật chậm.

Tối nay gia đình anh sẽ đông đủ vào lúc 22g. Có thể anh sẽ ăn tối trễ hơn một chút so với mọi ngày.

Truyện 1.163 chữ của ĐÀO THỊ THANH TUYỀN
Nguồn: http://tuoitre.vn/Van-hoa-Giai-tri/397781/Truyen-ngan-1200-Chi-la-mot-cau-chuyen-rat-nho.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét